Tiểu Yêu
Chương 4
Minh cưỡi mây bay vút đi, tốc độ tăng gấp đôi trước đó, tới hơn 10 Mách!
Tốc độ lên tới 1 vạn 2000 km/h!
Mới bay không bao lâu, Minh gặp lại đội tuần Thiên Tướng trước đó mai phục hắn.
Thì ra vì quân công, bọn họ kiên nhẫn chờ hắn ở đây!
— con tiểu yêu .. a! Thế nào đã thành một Yêu Vương rồi! Chạy!
Vị Bách Tiên Trưởng run rẩy, kẻ mà y truy sát mấy hôm trước, nháy mắt đã biến thành một Yêu Vương!
Minh vẫn là không quen giết chóc, nên mặc cho bọn họ chạy!
Nói cho cùng, hắn vẫn là một linh hồn đến từ thế giới văn minh, việc giết chóc bị lên án!
Chẳng bao lâu Minh đã quay trở lại chỗ bầy khỉ trên Hoa Quả Sơn.
Trấn an bọn chúng xong, Minh bay thẳng tới Thuỷ Liêm Động.
Thì ra chiếm đóng nơi này là 2 con Yêu Vương tu vi Đại La Kim Tiên sơ kì như Minh.
Một con Tê Giác Yêu Vương, một con Hồ Ly Yêu Vương.
Bọn chúng là một cặp vợ chồng.
— Thuỷ Liêm Động vốn thuộc về Tề Thiên Đại Thánh, các ngươi nên đi đi! Không bao lâu nữa hắn sẽ trở về. Lúc đó, các ngươi đừng hòng còn mạng!
Minh nói lớn khi cặp phu phụ Tê Giác Vương xuất hiện.
— ha ha, ngươi doạ ai chứ! Con khỉ đó đã bị phong ấn vĩnh viễn bởi Như Lai Phật Tổ! Nơi này rộng như vậy, nếu ngươi đồng ý, bọn ta có thể chia sẻ cùng ngươi!
Yêu quái chỉ chú ý tới lợi ích. Kết nạp thêm một Yêu Vươn, sẽ khiến thế lực của chúng càng thêm vững mạnh!
— các người đã không muốn rời đi, vậy để ta đánh cho các người đi!
Tấm thuẫn xuất hiện bay xung quanh Minh, bảo vệ cho hắn, trong tay hắn lại cầm một cây gậy sắt.
Cây gậy phát ra ánh sáng đỏ rực như dung nham, trên những đường văn tinh mỹ.
Người tinh mắt có thể nhìn thấy dòng chữ Như Ý Kim Cô Bổng điêu khắc trên thân gậy!
— cái gì? Gậy của Đại Thánh! Sao ngươi lại có?
Hồ Ly Tinh nhanh chóng nhận ra đệ nhất Ma Khí, Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.
Với cây gậy này, Tôn Ngộ Không đã phá nát Thiên Đình, khiến vô số Thiên Binh Thần Tướng phải chuyển sinh!
Thì ra để chắc ăn, Tôn Ngộ Không đã cho Minh mượn gậy Như Ý.
— bây giờ các ngươi muốn tự đi hay đánh một trận!
— hừ chỉ là cây gậy sắt! Không phải chủ nhân thật sự của nó ở đây! Ta sợ ngươi chắc!
Tê Giác Yêu Vương rống lên, cầm Truỳ gai xông tới.
Vũ khí của bọn chúng tuy trông dữ dằn, nhưng cũng chỉ là loại bình thường mà thôi.
Mặc kệ Tê Giác Yêu Vương rầm rầm đập xuống, vẫn không thể khiến Tấm Khiên rung động mảy may!
Sau một hồi Tê Giác Yêu Vương lui lại, 2 tay run rẩy tê dại vì phản lực!
— hừ, đến lượt ta!
Minh nhún chân, Xúc Địa Thành Thốn, thuấn di tới trước mặt Tê Giác Yêu Vương, bổ 1 gậy.
Tê Giác hoảng hốt vung Truỳ lên đỡ!
— rầm!
Truỳ gai bằng kim loại bị đánh bay, thế gậy tiếp tục đập xuống đầu y.
Tiếng xương gãy vang lên.
Tê Giác Yêu vương khuỵu xuống, co giật mấy cái liền chết hiên nguyên hình!
Quả nhiên là đệ nhất Ma Khí. Một khi bị đánh trúng, khó giữ được tính mạng.
Mà lúc này tấm khiên cũng bay trở lại bên Minh, sau khi “ăn” sạch tinh hoa trong cái Truỳ của Tê Giác.
— đừng giết ta! Ta nguyện làm nô tỳ hầu hạ ngài!
Hồ Ly Yêu Vương không ngờ mau mắn như vậy, đã quỳ xuống dưới chân Minh, đầu dụi dụi vào đũng quần hắn.
Hơn 60 năm trọng sinh, quả là hắn đã quên mất mùi vị nam nữ hoan hợp!
Thu lại gậy như ý, Minh liền kéo Hồ Ly Yêu Vương vào trong Thuỷ Liêm Động.
Không hổ danh Hồ Ly Yêu Vương, dáng vẻ quả thật là hoàn mỹ và quyến rũ.
Tối đó Minh lao động cả đêm, thoả mãn lạc thú đã lãng quên suốt 60 năm!
Minh trở thành tân đại vương của Hoa Quả Sơn. Bầy khỉ được gọi trở lại Thuỷ Liêm Động.
Minh bắt đầu dạy chúng canh tác và trồng trọt. Như vậy cuộc sống liền đi vào ổn định.
Nơi này là thế ngoại đào nguyên, sau này Tôn Ngộ Không cũng không còn tráng trí tranh đấu với Thiên Địa, nên Minh không phải nhọc sức phát triển quân sự cho nơi này.
Nhưng vẫn cần có lực lượng tự vệ phải có. Nên Minh cũng dạy bọn chúng tu luyện và những phép thuật chiến đấu, trị liệu cần thiết.
Sau 5 năm, bộ mặt Hoa Quả Sơn đã thay đổi toàn diện.
Bầy khỉ đã biết dựng nhà ở kiên cố chống mưa gió. Đã có lương thực tích trữ phòng khi.
Và cũng có một chi quân đội nho nhỏ, bảo vệ núi.
Minh chiếu cho Tôn Ngộ Không xem những hình ảnh hiện tại của Hoa Quả Sơn, khiến y mừng rớt lệ.
— ha ha, việc Lão Tôn không làm được gần 400 năm trước, ngươi đã làm được! Đâu cần phải đánh lên tận trời! Thứ bọn ta muốn chỉ là như vậy!
Tôn Ngộ Không mơ màng nhớ lại chuyến vượt biển hung hiểm tầm sư học đạo. Mục đích chẳng phải là để có cuộc sống tốt đẹp hơn hay sao!
Minh trả lại gậy như Ý cho Tôn Ngộ Không.
— Lão Tôn không biết còn bi nhốt tới ngày náo tháng nào, ngươi cứ giữ lấy mà dùng!
— cám ơn lão huynh! Ta có vũ khí của ta! Vả lại ta không muốn thứ nặng sát khí như vậy. Cứ vung lên là phải có người chết! Vả lại tin tưởng ta, hơn trăm năm sau, tình hình sẽ thay đổi!
Tôn Ngộ Không chả tin lắm, nhưng vẫn thu lại gậy Như Ý vào lỗ tai.
— thế nào, ngươi có dự tính gì cho tương lai không?
— không biết! Ta rất muốn tìm ra phương pháp để có thể tiếp tục tăng tu vi, vậy thôi!
— đến Tà Nguyệt Tam Tinh Động đi! Sư phụ của lão Tôn có lẽ có thể giúp ngươi!
Bồ Đề Sư Tổ nghe nói dừng chân ở bán bộ Thiên Đạo đã lâu, mà không tìm ra đường hướng vượt Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp Thiên Đạo Cảnh thật sự khó vượt qua! Năm đó từ Thái Thượng Lão Quân, Như Lai đến Tôn Ngộ Không đều nhờ vào cơ duyên đặc biệt, mới có thể vượt qua Thiên Kiếp!
Một loạt các thượng cổ đại tiên như Nguyên Thuỷ, Thông Thiên, Trấn Nguyên Tử, Nữ Oa, Bồ Đề đều vì mắc kẹt Thiên Kiếp mà không thể vượt qua lằn ranh này.
— Muộn rồi! Bồ Đề Sư Tổ không biết đã đi đâu. Tà Nguyệt Tam Tinh Động bây giờ đã bị bỏ hoang!
— thật?
— nghe nói vì lão huynh đại náo Thiên Cung, đồ đệ phạm tội, sư phụ phải chịu trách nhiệm! Hình như Phật Tổ từng tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động!
— thật không ngờ chuyện lão Tôn làm lại liên luỵ nhiều người như vậy!
— chuyện tu vi không cần phải lo! Đạt tới Đại La Kim Tiên, đã là trường sinh bất tử rồi! Ta không cần phải mạnh để tranh đấu với đời! Chỉ cần tự do tự tại!
— ha ha, ngày xưa lão Tôn cũng suy nghĩ giống ngươi! Nhưng ngươi sinh ra là yêu, vốn đã không có quyền được đồ hỏi tiêu dao tự tại! Ngươi càng mạnh, sẽ càng có người mạnh hơn muốn tiêu diệt ngươi vì mục đích của họ. Chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể giúp ngươi thích làm gì thì làm!
Minh biết điều đó, nên cũng phái tiểu yêu đi khắp các vùng núi non ở Đông Hải Thần Châu, tìm kiếm dấu tích mỏ kim loại.
Hắn nhớ rất nhiều tri thức từ kiếp trước. Đều dạy cả cho bọn tiểu yêu ở Hoa Quả Sơn.
Qua thêm 20 năm, Hoa Quả Sơn đã có hình thái Xã Hội cộng sản nguyên thuỷ. Mọi yêu quái ở đây đều có trình độ học thức xoá mù.
Một ngày, minh đang cùng Hồ Ly Yêu Vương vui vầy trên giường, chợt nghe tiếng đàn tỳ bà khiến choáng váng.
Minh mau chóng tăng tốc, xịt ra, mặc lại quần áo rồi bay lên trời.
Hắn giật mình khi thấy mấy ngàn Thiên Binh Thiên Tướng đang khua cờ gióng trống hướng tới Hoa Quả Sơn.
Minh nhìn thấy người dẫn đầu Thiên Binh là một đại hán cao lớn, mặc giáp xanh, tay cầm Tỳ Bà. Trì Quốc Thiên Vương!
— phụng thiên thừa vận, yêu quái Hoa Quả Sơn vi phạm luật trời, phái Trì Quốc Thiên Vương xuống tiêu diệt!
Một Thiên Tướng cất giọng hô to. Âm thanh như sấm rền vang vọng khắp Hoa Quả Sơn.
— Khoan! Vô lý! Bọn ta từ mấy chục năm nay đều an cư lạc nghiệp, không ra ngoài gây rối ai! Tại sao lại ghép tội như vậy?
— có thể ngươi và đám khỉ đó không làm việc thương thiên hại lý. Nhưng các ngươi thu nhận rất nhiều yêu quái đến từ tứ phương. Bọn chúng để đến được đây, đều đã đi ngang các châu, gây ra rất nhiều thảm hoạ!
— Các ngươi chỉ lấy cớ!
Minh nói. Hắn đã đoán ra. Hoa Quả Sơn luôn nằm trong chế tài của Thiên Đình. Khi thấy nơi này đang dần mạnh lên, liền phái người tới tru diệt!
Minh thầm lắc đầu. Lão huynh Tôn Ngộ Không nói đúng. Bọn hắn chỉ muốn bình yên, nhưng người ta không cho!
Bây giờ đứng trước thảm hoạ, chỉ có thể dùn lực lượng bản thân kháng cự!
— muốn diệt Hoa Quả Sơn, các người còn chưa đủ!
— Càn rỡ! Mau chém đầu tên đó cho ta!
— Hừ! Nhớ kỹ! Bổn Vương là Yêu Vương Bạch Lang!
Trì Quốc Thiên Vương đang tức dựng ngược râu, tấm thuẫn của Minh đã bay tới.
Trì Quốc giật mình giơ Tỳ Bà đón đỡ.
Tấm thuẫn va chạm với Tỳ Bà, nảy ngược lại. Nhưng Tỳ Bà cũng đứt dây!
— ngươi dám phá Pháp bảo của bổn tướng! Xông lên!
Những Thiên Binh này tu vi chỉ là Bán Tiên, làm sao là đối thủ của Minh.
Hắn như con cá tung tăng trong nước, mỗi một cú đấm hay cú đá, đều đánh bay vài người.
— “sảng khoái”! Thì ra cảm giác chiến đấu không gò bó thật dễ gây nghiện!
— chết đi!
Trì Quốc Thiên Vương sau một hồi ngưng tụ pháp lực, tung ra một chưởng như vũ bão về phía Minh.
— Vù.
Nhưng tấm thuẫn lại xuất hiện đúng lúc, phá tan chưởng pháp.
Minh chỉ tay, một phi kiếm bay ra, đâm thẳng vào bả vai Trì Quốc Thiên Vương, mở ra một vết thương rộng, máu me be bét!
Phi kiếm không ngừng, cùng với tấm thuẫn lao thẳng vào đội hình Thiên Binh tàn sát.
Phi kiếm này là một chiến lợi phẩm mà hắn có được nhiều năm trước.
Đúng lúc hắn cũng chưa có binh khí điều khiển bằng pháp lực, nên đã luyện hoá và sử dụng.
— rút lui!
Trì Quốc Thiên Vương ôm bả vai gầm lên. Sau khi tháo chạy, chỉ còn sống sót hơn 300 Thiên Binh.
Minh bình tĩnh lại. Không ngờ bản tính yêu quái thật sự là hiếu sát. Ban nãy hắn hoàn toàn không muốn giết những Thiên Binh Thiên Tướng kia. Nhưng bản năng sát lục trong thân thể đã lấn át lý trí của Minh.
— không ngờ ta lại tiếp nối “truyền thống” của Hoa Quả Sơn, kết thù với Thiên Đình!
Minh triệu tập mọi người, nói rõ tình huống.
— Hoa Quả Sơn đã không còn là nơi an toàn cho các ngươi nữa. Ta nghĩ không bao lâu sau, Thiên Đình sẽ lại phái binh tới đánh! Các ngươi tốt nhất là hãy đi đi.
Yêu quái đều là những kẻ sống theo bản năng. Nghe vậy thì đều sợ hãi, lục tục bỏ chạy.
Ngay cả Hồ Ly Yêu Vương sống mấy chục năm bên cạnh Minh cũng đi.
Cuối cùng chỉ còn bầy khỉ sinh ra và lớn lên ở đây và Minh là ở lại.
— chuyện lần này sẽ do ta tự xử lý, các ngươi không cần hi sinh vô ích.
Hiện tại tổng thể thực lực của bầy khỉ đã hơn xa hồi Tôn Ngộ Không. Nhưng mà so với Thiên Binh được trang bị đầy đủ, thì vẫn không đáng gì!
Trừ khi được trang bị kỹ như họ!
Những năm này, Minh không chú trọng phát triển binh lực cho Hoa Quả Sơn. Nên binh khí cũng chỉ xài côn gỗ là chính mà thôi.
Một ít đao kiếm kích, áo giáp đổi được ở Đông Hải Long Cung, chỉ đủ trang bị cho mấy chục người, chuyên bảo vệ các thuyền chở lương thực trao đổi hàng hoá với lục địa.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire