mercredi 17 avril 2024

Bạch Lang Chương 2

=== Scroll down & Wait & Click on CONTINUE x/x for Mega link ===

=== Cuộn xuống & Chờ & Click vào CONTINUE x/x để lấy link ===

All Mega Links


 Bạch Lang

Chương 2

Đứng trên đám mây, Long nhìn thấy một thành trấn nhân loại, hắn liền đáp xuống từ xa rồi đi bộ vào thành.

Đây là Lạc Hà Thành, kinh đô Di Bảo Quốc, một tiểu quốc chư hầu.


Nhân khẩu đông đúc, nhưng mà tầng lớp nghèo khó chiếm tới 90%.

Chỉ có hoàng thất và một số gia đình quý tộc, quan lại mới giàu có.

Và bọn họ lại rất xa hoa.

Khoảng cách giàu nghèo thời kì này thật sự rất chênh lệch!

Long thấy một cô gái trẻ lam lũ, bế trên tay đứa bé mới khoảng 3 tuổi.

Nó liên mồm kêu đói! Có lẽ đã lâu chưa được ăn cái gì!

Long sinh lòng trắc ẩn, lấy viên sỏi hoá thành một đĩnh bạc đưa cho người phụ nữ!

Liền sau đó là hàng trăm người rách rưới như vậy xúm tới xin Long.

Làm cho hắn sợ quá, thi triển thân pháp chạy trốn rất nhanh.

Đột nhiên thấy hắn biến mất, đám dân bần hàn tưởng hắn là thần linh, quỳ sụp xuống xin hắn ban mưa, cứu cảnh mùa màng hạn hán.

Thì ra Di Bảo Quốc này ba năm nay không có mưa, nên lương thực không đủ, mới khiến tình cảnh dân chúng thê thảm như vậy!

Long lẻn tới Hoàng Cung, hắn bất ngờ vì bên ngoài dân chết vì đói, nhưng ở đây, đồ ăn thừa mứa, vua tôi suốt ngày hưởng lạc.

Long thầm nghĩ việc này chắc là do Thiên Đình muốn trừng phạt Di Bảo Quốc, sức của hắn không có cửa nhúng tay!

Nhưng mà cách làm của Thiên Đình vẫn vậy, người khổ vẫn là dân đen. Giai cấp thống trị vẫn bù khú!

Long chợt thấy ông vua hoang dâm kia kéo một cung nữ ở gần lại, tốc váy nàng, hành sự luôn tại chỗ!

Đám đại thần liên tục vỗ tay tán thưởng!

— “ sao giống lạc vào thế giới của Trụ Vương vậy?! Đâu phải Tây Du Ký thế giới!”

Long lẩm bẩm.

Trong đại điện truyền ra tiếng của một lão thái giám:

— bệ hạ! Ngài đừng quên vận công!

— ha ha ha! Lúc cao hứng thế này, vận công thì sao sướng được hả!

Long nhìn thấy lão thái giám chán nản lắc đầu.

Hắn cũng chẳng muốn nhìn thêm cảnh tượng này, cũng bỏ đi.

Lúc đi ngang một lầu các trang nhã, Long nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, dựa lan can, nhìn bầu trời, dường như đang cầu nguyện gì đó.

Hắn đứng im ngắm nàng nửa giờ. Thiếu nữ vẫn bất động.

Chợt hắn thấy nàng rơi lệ.

Vô thức, Long đến bên lầu các của nàng, một người đứng trong lan can, một người đứng ngoài lan can, chân đạp mây.

— A! Có phải lời cầu nguyện của ta cảm động đến ông trời, nên phái thần tiên đại nhân đến phải không?

Long giật mình, nhìn gần, thiếu nữ càng thêm xinh đẹp mỹ lệ. Hắn chợt nhớ ra, từ khi trọng sinh, mải mê đắm chìm trong lằn ranh sống chết, rồi mải mê tu luyện, mà quên mất một việc quan trọng: nữ nhân!

Hơn trăm năm qua, hắn chưa từng chạm tới nữ nhân!!

— không! Không phải! Ta chỉ là đi ngang, thấy nàng sầu khổ, tò mò không biết tại sao?

Thiếu nữ lộ vẻ thất vọng, nhưng liền lấy lại tinh thần.

— không phải không sao, ngài có thể bay trên mây, hẳn cũng là thần tiên! Tiểu nữ cầu xin ngài giúp đỡ!

Thiếu nữ quỳ xuống vái Long.

Hắn hoảng hồn vung tay dùng pháp lực nâng nàng lên.

— từ từ nói chuyện, không cần hành lễ! Cô nương cần tại hạ giúp việc gì?

Thiếu nữ im lặng một hồi, rồi bắt đầu kể.

Nàng là công chúa út, tên là Tuyết Nguyệt, của Di Bảo Quốc.

Hơn hai năm trước, một vị thần tiên đi ngang qua, y đem lòng yêu mến quý phi của đức vua.

Quý phi này cũng vì chán nản đương kim quốc vương hoang dâm vô độ, nên đem lòng yêu mến vị thần tiên kia.

Hai người qua lại một thời gian thì bị quốc vương phát hiện.

Trong lúc tức giận, đức vua ra lệnh chém đầu vị quý phi đó.

Chuyện này làm vị thần tiên nổi giận, muốn trừng phạt quốc vương.

Nhưng may mắn vì tổ tiên quốc vương nhiều đời trước được Đức Phật ban tặng một bảo vật trấn thủ Hoàng Cung.

Bất kể yêu ma quỷ quái, thần tiên đều không thể trực tiếp đụng tới các đời quốc vương!

Vì vậy vị thần tiên đó quyết định trừng phạt Di Bảo Quốc bằng cách không cho mưa xuống!

— thần tiên đại nhân, tội lỗi không phải của người dân! Nhìn bọn họ thống khổ, tiểu nữ không chịu nổi! Nhưng tiểu nữ lực bất tòng tâm, không cách nào cứu giúp bọn họ! Mong ngài giúp đỡ!

— cô nương đề cao tại hạ quá rồi. Tại hạ chẳng phải thần tiên. Cũng không có cách nào kéo mây gọi mưa!

— hu hu, cầu xin ngài mà!

— được rồi! Đừng khóc nữa! Để ta nghĩ cách! Gọi ta là Long, anh Long hay tiểu Long đều được, chứ đừng gọi ta là thần tiên đại nhân!

Long lắc người, di chuyển với tốc độ cực nhanh ra ngoài thành.

Hắn nhìn đồng ruộng khô nứt nẻ, không có cây gì có thể sinh trưởng được.

Lại nhìn bầu trời nắng chói chang, không một gợn mây.

Phía xa xa, nhiều người dân đói quá, đang tìm rễ cỏ, vỏ cây nhét đầy bụng.

— trời đã cấm mưa, thì ta làm sao có thể làm trái được. Nhưng nếu có thể tìm ra nguồn nước ngầm, vậy thì cũng có hi vọng!

Kiếp trước, hắn là chuyên gia khảo cổ và thăm dò địa chất. Nên mấy chuyện tìm mỏ quặng, hay tìm nguồn nước ngầm khá là có kinh nghiệm! Dù là sa mạc khô cằn nhất thì sâu bên dưới vẫn có mạch nước ngầm chảy qua.

Bây giờ lại có pháp lực, mấy chuyện này càng thêm dễ dàng.

Long đi bộ nguyên một ngày xung quanh Lạc Hà Thành, nhưng không phát hiện mạch nước ngầm nào “nông” cả.

Cũng đúng, 3 năm không mưa, các mạch nước ngầm cũng khô rồi.

— không thể làm mưa, vậy thì chỉ có thể dẫn nước từ nơi khác về!

Long bay lên cao, từ trên không nhìn xuống thấy cách Lạc Hà Thành khoảng 500 km có một hồ nước lớn.

Thời này giao thông còn thô sơ, đối với người dân, 500 km là một quãng đường rất dài.

Để dẫn nước từ hồ đó đến Lạc Hà Thành phải đào kênh, nhưng kênh dài 500 km, chắc chắn sẽ rất tốn sức và lâu dài.

— xem ra đào sâu xuống lấy nước ngầm vẫn là đơn giản hơn!

Long bay trở lại lầu các của Tuyết Nguyệt.

— tại hạ đã thăm dò, xung quanh Lạc Hà Thành có 5 điểm có thể đào sâu xuống làm giếng.

— anh Long, khắp Lạc Hà Thành mấy năm nay đã thử đào hàng ngàn miệng giếng, nhưng không có tí nước nào!

— đúng vậy, tại hạ đã xem những miệng giếng đó! Không có nước, bởi vì các người đào chưa tới! Cần sâu gấp 10 lần như thế!

Với kỹ thuật khoan giếng hiện đại, việc khoan sâu xuống 100-200 mét là rất đơn giản. Nhưng ở thời kỳ này, sức người muốn đào sâu như vậy thì không dễ tí nào.

— tại hạ phát hiện trai tráng trong thành cũng không còn nhiều?

— bọn họ phần lớn đều đã bỏ đi nơi khác. Ba năm trước, Lạc Hà Thành rất phồn vinh, nhân khẩu đông đúc. Mấy tháng gần đây, họ đã không chịu nổi mà ra đi.

— tại hạ thấy quốc vương dường như không biết chuyện đó?

— phụ vương xưa nay vẫn không lo nghĩ chuyện đại sự!

Trong mắt Tuyết Nguyệt ánh lên vẻ thất vọng khi nhắc tới cha mình.

— anh Long, ngài có thể giúp người dân Lạc Hà Thành được không? Tiểu nữ nguyện lấy thân mình báo đáp!

— hả? Cái gì! Nàng đâu cần phải hi sinh như vậy vì những người không liên quan?

— có liên quan chứ! Bọn họ là con dân Dị Bảo Quốc, tiểu nữ làm vậy cũng mong giảm bớt nỗi khổ cho người dân và giảm nghiệp cho phụ vương!

— vì tấm lòng này của cô nương, tại hạ sẽ cố sức.

— tiểu nữ muốn đi cùng ngài, có được không?

— cũng được. Có cô nương, việc kêu gọi dân chúng phụ giúp cũng dễ dàng hơn.

Tuyết Nguyệt lần đầu tiên được cưỡi mây, rất hưng phấn.

Long cũng phấn khích không kém! Một cô gái xinh đẹp như vậy ôm chặt lấy hắn vì sợ độ cao, làm sao hắn chịu nổi, đũng quần cứ ngồn ngộn cả lên.

=======================

=======================

All Mega Links

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire