jeudi 25 avril 2024

Kim Chung Tráo Chương 7


Việt mặc kệ 2 cái xác. Ma Thú sẽ rất nhanh tìm tới và xử lý ổn thoả. Hắn cũng không lo bị mấy người kia báo cáo lên học viện. Vì hắn là tự vệ chính đáng.

Bọn họ không những tu vi cao hơn hắn, lại đông người. Nếu hắn nhân từ, người chết có thể là hắn!


Đúng vậy. Mặc dù Cổ Chung giúp hắn chuyển hướng Ma Pháp, nhưng không cản được lực phản chấn. Bị đánh thêm một hồi, có khi Việt cũng khó mà chịu được.

Việt tìm một gốc cây, xuất Cổ Chung ra bảo vệ, rồi nghỉ ngơi khôi phục.

Lúc này hắn gần như đã tàng hình. Tu vi không cao hơn hắn rất nhiều, sẽ khó mà phát hiện ra.

Cổ Chung là một bảo vật thần kì. Nó không những che đậy hoàn toàn Việt, mà bản thân nó cũng đang ở trạng thái trong suốt vô hình.

Nửa ngày trôi qua, Việt chợt thấy một nhóm người vừa đánh nhau vừa chạy ngang qua chỗ này.

Một cô gái mặc chiến giáp màu bạc sáng loáng, tay cầm trường kiếm, nhìn có vẻ nặng nề, nhưng lại rất linh hoạt

— Chức nghiệp Chiến Sỹ.

Đây là lần đầu tiên Việt nhìn thấy chức nghiệp này. Nhưng không khó để nhận ra.

Vừa đuổi theo nàng vừa tấn công có 3 người. Một người chức nghiệp sát thủ, một người là Phù Thuỷ, người còn lại là Đấu sỹ.

— bọn họ đều là học viên!

Việt nhận ra Phù Thuỷ trong đội nhóm kia, là một học viên năm cuối của Học Viện Ma Pháp.

Dường như 3 người kia muốn bắt sống cô gái Chiến Sỹ giáp bạc.

Nên những đòn tấn công hướng tới đều là những chiêu thức có tính khống chế, sát thương nhỏ.

Áo giáp của cô gái hình như cũng là bảo vật cao cấp.

Nó giúp nàng chịu đựng rất nhiều công kích mà không bị xước chút nào.

Nhưng nàng chỉ là một thân một mình, sau một hồi bị quần ẩu, đã rơi xuống hạ phong.

— ha ha, hoa khôi của học viện Chiến Sỹ năm thứ sáu. Lực chiến không tệ. Có thể cầm cự với bọn ta lâu như vậy! Biết điều thì đưa vật đó ra, bọn ta sẽ cho nàng được chết trong êm ái và khoái lạc!

— câm mồm! Thật vô sỉ. Là ta đoạt được, phải là của ta!

— được rồi được rồi. Bọn ta vô sỉ được chưa. Nàng tội gì phải chịu khổ. Giao nó ra, có khi sau khi thoả mãn, bọn ta sẽ tha chết cho nàng!

— người của học viện Chiến Sỹ thà chết chứ không chịu nhục!

— hê hê. Nàng nghĩ nàng có thể thoát được sao? Nàng tự tử, vật đó vẫn về tay bọn ta. Mà bọn ta còn lột sạch nàng, phơi xác ở đường cái cho người qua lại chiêm ngưỡng!

— hạ lưu! Vô sỉ! Ta làm ma cũng không tha các người!

— a ha ha. Bọn ta không sợ nhất là ma. Nếu thành ma mà muốn được thoả mãn, cứ tìm tới bọn ta!

— Tước đoạt!

Nhân lúc nữ chiến sỹ tức giận phân tâm, Phù Thuỳ kia thành công dùng Ma pháp đoạt mất kiếm của nàng.

Dù vậy nàng vẫn tiếp tục tấn công với quyền cước điêu luyện.

Tuy nhiên quyền cước của nàng không đủ uy lực gây tổn thương tới Đấu Sỹ.

Đấu Sỹ vốn là chức nghiệp rất mạnh về năng lực phòng ngự, nhờ Thần Thể Chi Khu mạnh và trang bị giáp hạng nặng.

— Rầm

Nàng bị Sát Thủ khéo léo đánh trúng ngực, bay lùi ra sau, miệng phun một ngụm máu.

— Trói Buộc!

Phù Thuỷ tung đòn khống chế Nữ Chiến Sỹ. Linh lực của nàng đã hao hết, bộ giáp bạc không còn khả năng giúp nàng chống cự lại Ma Pháp công kích.

Đấu Sỹ tiến lên điểm một chỉ vào vị trí bên eo, gần nách nữ Chiến sỹ. Bộ giáp bạc liền giải thể, từng mảnh từng mảnh rớt xuống.

Lúc này nữ chiên sỹ chỉ còn mặc một bộ đồ lót, lộ rõ khuôn mặt xinh xắn động lòng và một thân thể lồi lõm quyến rũ đầy mị hoặc.

Việt lúc này đương nhiên cũng không chịu nổi cảnh 3 gã thanh niên ức hiếp một cô gái. Lại còn là một cô gái đẹp như vậy.

Từ nãy hắn đã nghĩ kế cứu nàng. Dù có thể kéo được nàng vào cổ Chung, e là vẫn lành ít dữ nhiều.

Thứ nhất là Việt chưa rõ khả năng phòng ngự của Cổ Chung đối với công kích của Đấu Sỹ và Sát Thủ như thế nào. Thứ nhì là dù chống được, nhưng lực phản chấn vẫn sẽ khiến hắn trọng thương, thậm chí là mất mạng!

— Mộc Tiễn cấp độ của ta không thể gây tổn thương được cho giáp của Đấu Sỹ và Sát Thủ đó. Ma Thuật của ta lại không đủ đánh lại Phù Thuỷ năm thứ 7 kia!

Trong lúc Việt đang suy nghĩ kế sách, đồ lót ren trên người nữ chiến sỹ đã bị lột bỏ.

Hai bầu vú căng tròn của nàng biến dạng trong tay gã Đấu Sỹ.

Cùng lúc gã Phù Thuỷ cũng quỳ mọp người, đầu rúc vào háng nàng, há miệng húp mật dịch trinh nguyên.

Ngay cả gã Sát Thủ cũng không chịu nổi, tham gia nhào nặn bầu vú đẹp của nữ Chiến Sỹ.

Gã Phù Thuỷ banh rộng hai chân nàng, cầm dương vật rà rà khe mật động!

— Cơ hội!

Lúc này cả 3 gã hoàn toàn buông lỏng đề phòng đối với chung quanh.

Việt tuy chỉ mới biết 2 Ma Thuật tấn công là Trì Hoãn và Định Thân, nhưng lúc này cũng đủ xài!

— Định Thân!

Tia sét mang theo Ma Thuật từ đầu đũa phép đánh thẳng vào vị trí 4 người, khiến cả 4 đều không có chút đề phòng nào trúng chiêu.

Thậm chí dương vật của gã Phù Thuỷ đã chui lọt quy đầu vào mật động nữ chiến sỹ, nhưng đã bị dừng lại đó.

Việt giương cung, bắn ra 3 tiễn xuyên tâm!

Hắn chưa thể cùng lúc xuất 3 tiễn, nên nếu không bị Định Thân, Đấu Sỹ và Sát Thủ có khả năng sẽ né được!

Bọn họ đã cởi hết áo giáp, da thịt của Thần Thể Chi Khu Thất đoạn, Bát đoạn cũng không thể ngăn được mộc tiễn xuyên qua.

Việt khoác cho nữ Chiến Sỹ tấm áo choàng phù thuỷ của mình, rồi bế nàng rời đi.

Chỗ này đã có mùi máu nồng nặc, Ma Thú sẽ tìm tới rất nhanh.

Tới một gốc cây cách đó 1 đoạn, Việt dùng Cổ Chung bao phủ 2 người.

— chị không sao chứ? Ta chưa học phép thuật giải trừ trạng thái Trói Buộc. Đành phải chờ tới lúc ma thuật hết tác dụng!

Học viên Phù Thuỷ năm thứ hai chủ yếu tập trung tu luyện Tâm Thôn Thiên Địa để nắm vững cơ bản. Sau đó mới bắt đầu làm quen một vài Ma Thuật đơn giản như Định Thân, Trì Hoãn, Phản Pháp.

Trang nằm trong lòng Việt mà vừa thẹn vừa cảm kích.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire