=== Scroll down & Wait & Click on CONTINUE x/x for Mega link ===
=== Cuộn xuống & Chờ & Click vào CONTINUE x/x để lấy link ===
Đoàn xe vào thành Đồn Lưu. Tuy quy mô không bằng Hàn Dương, nhưng đây cũng là một toà thành lớn. Cuộc sống dân chúng cũng rất phồn vinh.
Đội bảo tiêu đưa hàng tới địa điểm nhận thì nhận thù lao rồi từ biệt. Vương Đỗ đã có thể đi lại, Tiểu Long ở một bên đỡ y.
— Tiểu Long của ta có sợ không? Thật may mắn khi ba người chúng ta không sao cả!
Vương Đỗ cảm thán.
— lỗi tại con nên cha mới bị mất một tay!
Tiểu Long rất hối hận vì lòng nhân từ của mình đêm đó.
— ha ha, Tiểu Long nói gì thế. Đều là do ta học nghệ không thông! Năm xưa ta từng theo Võ Quán học mấy năm, nhưng lại đam mê kinh doanh hơn kiếm cung, nên bỏ ngang! Ài, nếu ta vẫn ở Võ Quán thêm vài năm, đám thổ phỉ làm sao chịu nổi một kích của ta. Lần này về nhất định sẽ cho Đại Long và con theo học Võ Quán!
Nghỉ ngơi 7 ngày, Vương Đỗ khoẻ lên rất nhiều, mấy cha con thuê xe ngựa trở về.
Lần này sợ gặp phải thổ phỉ, Vương Đỗ xin được đi cùng một đội buôn muối mấy trăm người, cùng đi tới Hàm Dương.
Hai mươi ngày sau, Tiểu Long và cha về tới Hàm Dương.
Tiểu Long qua phía Bắc Thành tìm Trâu thợ rèn, người nước Việt.
Nước Việt đã bị thôn tính, nhưng kỹ thuật đúc kiếm của họ vẫn là số 1 thiên hạ.
Những Thanh Kiếm lừng danh thiên hạ như Can Tướng, Mạc Tà đều xuất xứ từ Việt quốc.
Thành Hàm Dương náo nhiệt, người qua lại trên đường nườm nượp.
Tiêu Long đi ngang một tửu lâu, chợt thấy cánh cửa bị phá bay.
Một thanh niên văng ra ngoài, mình đầu thương tích.
— phu quân!
Sau đó một thiếu nữ chạy ra, ôm lấy thanh niên khóc lóc.
Rồi hơn 10 hán tử cầm mộc côn hềnh hệch bước ra.
— Lã đại nhân chỉ mượn nữ nhân của ngươi 1 ngày. Nếu đồng ý thì đâu phải chịu nỗi đau xác thịt! Vả lại được hầu hạ Lã đại nhân là phước đức mấy đời của các ngươi!
— không! Ta thà chết cũng không để nương tử chịu nhục!
— hừ!
Một tráng hán nâng côn muốn bổ xuống đầu thanh niên.
Nhưng gã chợt nhận thấy cánh tay nhẹ bẫng, mộc côn bị tuột khỏi tay, tiếp đó đầu đau nhức và ngất đi.
Tiểu Long dùng Phá Côn Thức, dễ dàng dùng mộc kiếm đoạt côn trong tay gã tráng hán, rồi xoay kiếm để báng kiếm đánh thẳng vào trán gã, làm gã ngất xỉu.
Mấy tráng hán đồng bạn giật mình, cầm côn đánh về phía Tiểu Long.
Tiểu Long không thể giết người ở Hàm Dương, sẽ liên luỵ người nhà của hắn.
Nhưng mấy tráng hán này tuy to lớn hơn hắn, lại chỉ một chiêu đều ngất xỉu.
— hay! Đó là những ai?
— bẩm thiếu gia, đám người đó là tay chân của Lã Hùng, cháu của trọng phụ đại nhân. Lã Hùng ỷ thế ức hiếp dân chúng, tay chân của y cũng chó cậy chủ mà ngang ngược vô cùng!
Trong tửu quán, một người khom mình báo cáo với 1 thiếu niên mắt phượng mày ngài, khí độ bất phàm đang ngồi uống trà.
Bên ngoài, sau khi hạ gục hơn mười người, Tiểu Long đỡ đôi phu phụ dậy.
— đa tạ tiểu ân nhân!
— ta thấy vị đại ca này thương tích không nhẹ. Hãy mau tìm đại phu.
Cô gái tỏ vẻ lúng túng, Tiểu Long liền biết họ không có tiền. Liền lấy trong người ra một đĩnh bạc trắng.
— cầm lấy, rồi tìm đại phu cho đại ca này đi. Để vậy có thể thành tật vĩnh viễn!
Sau một hòi do dự, 2 người nhận đĩnh bạc.
Tiểu Long thầm nghĩ, lần sau đi tìm Trâu thợ rèn vậy! Hết tiền rồi!
— ha ha, nhóc con tuổi còn nhỏ mà kiếm pháp rất khá. Cả gan đả thương thuộc hạ của ta. Ta phải thay cha mẹ ngươi dạy ngươi một chút!
Vợ chồng trẻ định đi, thì từ sau đám đông, một người đàn ông tầm 25-30 tuổi, eo đeo trường kiếm bước ra nói.
Trong quán rượu.
— đó lại là ai?
— bẩm công tử, đó là Liên Tề, một kiếm khách có tiếng của Tề Quốc. Hiện nay là thực khách trong phủ trọng phụ đại nhân. Y được Lã Hùng coi như thân tín!
Tiểu Long nhìn người mới xuất hiện, lại nghe y muốn thay mặt cha mẹ dạy dỗ mình thì phì cười.
— các hạ chưa đủ tuổi dạy ta!
Liên Tề cau mày nổi giận. Không ngờ hôm nay gã lại bị một thằng nhóc cợt nhả.
— để ta cho ngươi một bài học.
Liên Tề bẻ một cành trúc gần đó, ý đồ dùng thay kiếm. Gã to lớn hơn, lại lớn tuổi hơn, dùng kiếm thật thì mất mặt quá. Dù ban nãy chứng kiến kiếm pháp của Tiểu Long, gã cũng nhìn không thấu nông sâu!
Liên Tề như tia chớp vụt một cái đến đầu Tiểu Long.
— Phá Kiếm Thức.
Liên Tề kinh hãi, cành trúc vuột khỏi tay, cổ tay đau nhói.
Chớp mắt đã bị Tiểu Long đánh bay cành trúc trong tay, lại bị báng kiếm đập vào cổ tay.
Nếu là kiếm thật và dùng lưỡi kiếm, tay hắn đã không còn!
— kiếm pháp thật tinh diệu! Nếu đối đầu với hắn mà vẫn coi hắn như trẻ con thì chỉ có thua!
Công tử uy võ nhấp ngụm trà tán thưởng Tiểu Long.
— bẩm công tử, có cần phái hộ vệ ra xử lý?
— không cần. Nhìn kìa, đó chẳng phải là Nữ nhi đoàn của Doanh doanh tiểu thư hay sao!
Một đội kỵ binh ào đến chỗ Tiểu Long. Không ngờ lại toàn là nữ nhân, mặc giáp bạc kết hợp vải trắng. Tất cả trông đều rất uy võ.
Nhưng mấy nàng đều rất thanh tú và xinh đẹp khiến đám đông ngây ngất nhìn. Nhất là thiếu nữ dẫn đầu, tuổi khoảng 16-17, cực kì xinh đẹp.
— Liên Tề đại nhân đường đường là cao thủ kiếm đạo, lại đi bắt nạt trẻ em hay sao?
— Doanh Doanh tiểu thư, là hắn bắt nạt huynh đệ của ta. Nàng không thấy sao?
Liên Tề chỉ tay về phía mười hán tử đang nằm chết ngất bên vệ đường.
— ta thấy bọn chúng muốn chọc ghẹo dân lành, bị người ta đánh cho thì đúng hơn. Nữ nhi quân bọn ta ghét nhất chuyện này đấy!
— hừ, tiểu tử, ngươi may mắn đấy!
Liên Tề thấy không đấu khẩu lại, mắng một câu rồi bỏ đi.
Doanh Doanh kia là em gái của Xương Bình Quân, gã chỉ là một thực khách nhỏ bé trong phủ thừa tướng. Lỡ có xung đột, khiến thừa tướng mất hứng, tiền đồ của gã sẽ hỏng bét!
— tiểu tử, khá lắm!
Doanh Doanh nói xong cũng giục ngựa chạy đi.
Trong tửu lâu.
— tên tiểu tử đó là ai?
— bẩm công tử, y là con trai út của một thương nhân buôn vải ở phía Tây Thành. Từ bé người này đã kì lạ khác người. Nhưng không ngờ lại có kiếm thuật cao minh như vậy! Ban nãy nếu là dùng kiếm thật, bọn người của Lã Hùng đều đã mất mạng! Đúng là một nhân tài hiếm có!
— quả .. ta đang cần tìm những nhân tài như vậy dưới trướng cho đại nghiệp sau này. Sắp xếp cơ hội cho ta gặp hắn!
Tiểu Long không còn tiền, đành phải quay về. Mới đi mấy nước liền có người gọi hắn lại.
— ông là ai mà biết tên tôi? Tôi hình như không biết ông?
— ha ha, Vương nhị công tử chớ lo lắng, tại hạ là Lý Tư, công tử nhà ta có chuyện muốn nói với công tử. Mời!
Tiểu Long tò mò, liền đi theo. Hắn chỉ cảm thấy cái tên Lý Tư này quen quen!
Theo chân Lý Tư vào Tửu quán, đi lên lầu. Tới 1 phòng riêng đã được bao.
Tiểu Long thấy Lý Tư dẫn tới bàn, ở đó có một thiếu niên đang ngồi. Thiếu niên độ tuổi 13-15 nhưng khí độ, cử chỉ không tầm thường.
— Vương công tử, đây là bị quân Doanh Chính!
— hả ? Tần Thuỷ Hoàng?
— cái gì? tần thuỷ hoàng?
Tiểu Long biết mình lỡ lời, liền quỳ 1 chân hành lễ.
— tiểu nhân tham kiến Bị Quân!
— bình thân! Ngôi đi, đây không phải trong cung, không cần đa lễ! Quả nhân ban nãy đã thấy thân thủ của ngươi! Hiện tại quả nhân muốn đào tạo một thân vệ binh. Lang thang khắp thành Hàm Dương cũng đã được mấy người. Không biết ngươi có hứng thú hay không?
Tiểu Long vốn đang nghĩ xem làm cách nào được tiếp xúc với Tần Thuỷ Hoàng tương lai. Giờ có cơ hội, sao có thể từ chối.
— tiểu nhân đương nhiên vui mừng còn không kịp!
— tốt! Lý Tư sẽ thay quả nhân xử lý chuyện này. Trước tiên, ngươi cú về đi. Chuyền này nhớ giữ bí mật!
— tiểu nhân cáo lui!
Tiểu Long mừng rỡ rời khỏi tửu quán. Hắn không ngờ đã được gặp vị hoàng đế lừng danh này sớm như vậy!
Nếu có thể làm quan lớn, có thể sẽ khiến cha mẹ có cuộc sống sung sướng hơn!
Sáng hôm sau, có người tới tận nhà Tiểu Long. Thông báo hắn được tuyển vào đội dự bị Đô Vệ Binh.
Đô Vệ Binh là những binh lính chuyên phụ trách bảo vệ hoàng cung và kinh thành.
Tuy mới dự bị, nhưng đã có lương hưởng tương đương Vệ Binh chính thức.
Vương Đỗ và Vương Thị mừng rỡ lắm.
Tiểu Long theo địa chỉ, tới một khu tứ hợp viện gần Hoàng Cung. Đối diện là Phủ Thừa Tướng của Lã Bất Vi.
Giơ ra lệnh bài, Tiểu Long vào nhà.
Căn nhà tứ hợp viện này lớn gấp mấy chục lần căn nhà của Tiểu Long. Khu nhà ở có đến cả trăm gian phòng.
Ở giữa có sân rất rộng, xếp đầy các dụng cụ rèn luyện thể lực và binh khí luyện tập.
Sau khi ở sân chờ khoảng mười phút, lục tục có thêm người tới, cuối cùng có khoảng 300 thiếu niên.
Lát sau một tráng hán mặc kim toả giáp uy võ bước vào quảng trường.
— ồ, chính là thượng tướng Vương Tiễn!
Mấy thiếu niên hưng phấn thì thào.
Tiểu Long cũng nghe qua tên danh tướng Vương Tiễn ở kiếp trước. Ông ta đúng là một vị tướng tài giỏi.
— bổn tướng tuân lệnh bị quân, trở thành giáo đầu cho các ngươi trong lúc còn ở Hàm Dương. Hi vọng các ngươi sau này dốc hết sức phò tá bị quân, không phụ ơn tài bồi của bị quân!
— rõ! Tuân lệnh thượng tướng quân!
Các thiếu niên hét lớn, hưng phấn vô cùng. Trong giới trẻ của thành Hàm Dương, Vương Tiễn là một trong những thần tượng của bọn họ.
— từ giờ các ngươi thuộc biên chế Tiềm Long Đoàn. Chỉ phụng mệnh của bị quân, không nghe lệnh bất kì ai khác! Rõ chưa?
— Rõ!
Tiểu Long nhìn Vương Tiễn, nếu đơn đả độc đấu, hắn tin rằng với công lực hiện tại, cùng lắm chỉ đánh ngang người này!
Đủ thấy ở thời đại này, các phương thức tu luyện chưa thành hình, nhưng để leo lên chức đại tướng hoặc thượng tướng, đều không phải là kẻ đơn giản!
Sau đó Vương Tiễn truyền đạt giáo án huấn luyện tinh binh cho những người phụ trách để đào tạo đám người Tiểu Long.
Tiểu Long không muốn khác biệt với người khác, nên tham gia huấn luyện đầy đủ.
Buổi tối mới tu luyện Tử Hà Thần Công.
…
Thấm thoắt trôi qua 2 năm.
Tiểu Long lúc này đã 15 tuổi. Trải qua huấn luyện nghiêm khắc của Vương Tiễn, thân thể trở lên cường tráng rắn chắc không thua gì thanh niên 17 tuổi!
Nội lực cũng tăng tiến không ít. Hắn nhận ra là thể năng càng mạnh, tu luyện Tử Hà Thần Công càng hiệu quả.
Lúc này dù dùng kiếm gỗ, Tiểu Long tin rằng mình có thể dễ dàng chém nát áo giáp sắt! Đấu với Vương Tiễn chỉ có thắng không có bại!
— còn hai tháng nữa là tới lễ hội săn bắn thường niên mùa xuân. Bị quân cho phép các ngươi tới đó trổ tài. Nếu biểu hiện tốt sẽ trực tiếp phong quan.
Tuân Huấn, giáo đầu thay thế Vương Tiễn huấn luyện bọn Tiểu Long nói.
Lúc này Vương Tiễn đã được cử mang quân dẹp loạn Hung Nô phương Bắc.
Lễ hội săn bắn, giống như kỳ thi hội thao ở thời hiện đại vậy. Ở đó ai có thành tích tốt sẽ được khen thưởng!
Tiểu Long rời khỏi khu huấn luyện . Hắn không ở lại nội trú trong khu huấn luyện. Tối nào hắn cũng về nhà.
Lúc đi ngang Tuý Phong Lâu, Tiểu Long nhìn thấy Lã Ngao đi ra,y là con trai Lã Hùng.
Tuý Phong Lâu là nơi gió trăng đệ nhất kinh thành với hàng trăm mỹ nữ cực phẩm.
Nơi này nổi tiếng đắt đỏ! Thu nhập một năm của Vương Đỗ cũng không bao nổi một cô nương 1 đêm ở đây!
Lã Ngao gần đây cậy thế cha và cửu phụ là Lã Bất Vi, ngang ngược hống hách, ức hiếp dân nữ.
Tính tình y hệt cha là Lã Hùng.
Lã Ngao lên xe ngựa, người lảo đảo, có vẻ đã say xỉn.
Hắn được hơn mười hộ vệ hộ tống đưa về.
— ông trời bảo ngươi phải trả giá, nên tối nay lại gặp ta!
Tiểu Long cười gằn.
=======================
=======================
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire