Tuy đã dung hợp kí ức của chủ nhân thân xác này, nhưng Jack vẫn miệt mài trong thư viện. Thế giới này có quá nhiều điều kì lạ với hắn.
Nhất là ma thuật, ma lực ... có sức hút thật lớn với hắn!
— để thực hiện một ma thuật, ngoài việc phải có đủ ma lực tương ứng, còn cần sự rèn luyện trong thời gian dài, để có thể tạo thành ấn kí của ma thuật đó trong linh hồn pháp sư. Ấn kí cũng chia cấp bậc sơ, trung, cao, cực! Chà chà, phức tạp gớm! Cấp bậc ấn kí cái sau tăng hơn cái trước 2 lần hiệu quả! Khủng khiếp thật!
Jack cũng biết thêm rằng để có thể luyện 1 môn ma thuật đến ấn kí cực phẩm, cần rèn luyện chăm chỉ hàng trăm năm! Nên đa số đều chỉ luyện đến trung cấp hoặc cao cấp rồi luyện thêm cái khác. Biết nhiều thì càng có lợi khi cần thiết.
Luyện một loại ma thuật đến sơ cấp chỉ cần vài tháng. Vài năm là có thể đến trung cấp. Hơn chục năm là đến cao cấp!
— hàng trăm năm mới luyện một môn ma thuật đến cùng cực được sao? Nhưng mà tuổi thọ của nhân loại đâu dễ gì được trăm năm?
Jack hàng ngày ngoài việc minh tưởng 2 giờ, luyện tập bộ ma thuật căn bản, còn lại thì đều dành thời gian chìm đắm trong sách vở thư viện.
Đợt này cũng đang trùng đợt nghỉ hè của học viện, nên các khoá học không có.
Các học viên đều trở về gia tộc sau 1 năm học tập. Chỉ một số ít người mồ côi hoặc không có cảm tình với gia tộc mới tiếp tục ở lại học viện.
Jack là một đứa trẻ mồ côi, được phát hiện có ma lực chi hạch bẩm sinh, nên được đưa vào học viện.
Vì vậy xuân hay hè thì hắn vẫn ở kí túc xá này!
— Tiêu Dao, thì ra cậu trốn ở đây hả? Chuyện lạ à nha!
Ai đó gọi Jack.
Hắn ngẩng lên nhìn, thì ra là một thiếu nữ tóc đen tuyền thật xinh đẹp!
— Thượng Quan Phi Tuyết! Cậu nghỉ hè xong rồi sao?
Là cô bạn cùng lớp, xinh đẹp nhất nhì học viện của Jack.
— ừ, mình vừa quay lại học viện. Nghe Trần giáo sư nói cậu vừa trúng ma pháp rất nghiêm trọng?
— cũng không có gì, bị rút hết xương thôi! Hề hề.
Thượng Quan Phi Tuyết rùng mình.
— đó là ma thuật cấm trong học viện! Ai đã ra tay với cậu?
— mình không rõ, gã đó dùng ma pháp ẩn dung, nên không nhận ra!
— kẻ đó chắc là khoá lớn hơn mình. Trong đồng khoá, có ai mạnh như cậu đâu chứ?
— có thể, mà cũng có thể trong khoá mình có người thâm tàng bất lộ, không thích khoe khoang!
Tiêu Dao trước đây là một pháp sư trẻ rất có năng khiếu trong cùng niên khoá. Được nhiều người yêu thích nhưng cũng bị nhiều người ganh ghét.
Tiêu Dao có năng khiếu, nhưng khá lười biếng, chả chịu đọc sách, được cái năng lực lĩnh ngộ rất mau. Người khác mất mấy tháng để học 1 ma pháp đến sơ cấp. Tiêu Dao chỉ mất 15 đến 20 ngày. Cái này gọi là thiên phú ma thuật!
Tài năng khiến Tiêu Dao rơi vào tự mãn, dẫn đến kết cục là mất cả mạng.
Jack không biết ai là kẻ ra tay với Tiêu Dao, nhưng hắn giờ đã biết, một khi ai đó dùng những ma thuật cấm lên hắn, kẻ đó nhất định phải chết trước!
Đôi khi, nhân từ với kẻ địch chính là tự sát.
— Kẻ đó hiến tế cái gì?
— Máu.
— ừm, vậy cũng khó xác định!
— thôi, đến căng tin kể cho mình nghe kì nghỉ hè của cậu được không?
Jack thấy gái thì một số thứ ngóc đầu, nên rủ Phi Tuyết đi uống sinh tố.
— “chà chà, con gái thế giới này thật quá xinh, thân hình thì hoàn mỹ đến chết người ... chậc chậc.. được đè lên thì sướng phải biết ...”
Hắn thầm tự y y trong đầu.
....
Học viên học viên ma pháp đều ở kí túc xá trong suốt năm học. Vì học viện này nằm ở một vùng núi non khá là xa xôi, không dễ dàng ra vào.
Dù pháp sư đều được học ma thuật phi hành, nhưng cũng không thể bay qua được vùng đất ở giữa nơi này với Thành phố.
Ở đó có rất nhiều ma thú nguy hiểm.
Mỗi dịp nhập học, nghỉ hè, quay lại trường, đều do pháp khí phi hành đặc biệt của học viện đưa đón mới an toàn!
Dĩ nhiên khi đủ 18 tuổi, được học ma thuật dịch chuyển tức thời, sẽ có thể đi, đến tự do hơn.
Thực ra vành đai ma thú chính là để ngăn chặn bớt những người bình thường tò mò và đám học sinh mới thôi.
Nên dù Jack muốn rời Học Viện ra ngoài khám phá thế giới mới thì cũng không được! Ngay cả nghỉ hè, nếu không có giấy cam kết của gia tộc, học sinh cũng không được rời học viện.
Thực ra đây cũng là cách giữ an toàn cho học viên. Bên ngoài có rất nhiều người thường muốn trở thành pháp sư. Họ sẽ trả một lượng lớn tiền của, báu vật cho các Pháp Sư Tà Ác, giúp họ.
Trong các cấm thuật, có loại làm được điều này, tạo ra ma thuật chi hạch cho người không có!
Cái giá là sự hiến tế của hàng chục đến hàng trăm người có ma thuật chi hạch!
Cũng có ma thuật cấm, hấp thu ma hạch của người khác, nâng cấp ma hạch của bản thân!
Cho nên các Pháp sư trẻ tuổi, thiếu kiến thức cần thiết, rất dễ trở thành miếng mồi ngon cho những người này!
Jack cầm trên tay bộ sách ma pháp nâng cao mượn từ thư viện.
Học viện thật ra không cấm học viên tự học các loại ma pháp, chỉ là Ma tháp dịch chuyển tức thời rất khó học, lại cần một lượng ma lực tương đối lớn để kích hoạt.
Học viên sơ đẳng thường khó có thể đáp ứng được các điều kiện.
Ma lực cũng chia thành các loại tu vi phân cấp.
Phân cấp của Pháp Sư không quan hệ tới chiến lực, đó chỉ là thước đo độ hùng hậu ma lực và các lợi thế khác liên quan đến thân thể thôi, ví dụ như cân bằng đồng hoá dị hoá, thời gian lão hoá, tuổi thọ tối đa.
Chiến lực của một Pháp Sư phụ thuộc vào số lượng và sự phối hợp các loại ma thuật trong chiến đấu, nhất là cấp độ thành thục của ma những ma thuật đó.
Ví dụ cùng là Ma thuật triệu hồi Hoả cầu, độ thành thục ma ấn trung cấp, dễ dàng đánh bại ma ấn sơ cấp và cao cấp dễ dàng đánh bại ma ấn trung cấp.
Và cũng do ấn kí với ma thuật đó cao, người có ấn kí Hoả Cầu Cao cấp, có thể miễn nhiễm với loại ma thuật này Sơ cấp. Và đạt đến Cực cấp, có thể miễn nhiễm với các loại ấn cấp thấp hơn!
Tu vi Pháp Sư phân thành Pháp Đồ, Pháp Thành, Pháp Tông, Pháp Tôn, Pháp Vương, Pháp Thần.
Đám học viên đều loanh quanh Pháp đồ sơ, trung và cao cấp.
Làm giáo sư của học viện, thấp nhất phải đạt Pháp Tông sơ cấp.
Khi đủ 18 tuổi, đa số đều đạt tu vi Pháp Thành, có thể học được Dịch Chuyển Tức thời.
Hiện tại Jack có tu vi Pháp Đồ trung cấp đỉnh. Chỉ một thời gian ngắn nữa là có thể lên Pháp Đồ Cao cấp.
Tu vi tăng tiến phụ thuộc vào thời gian minh tưởng mỗi ngày. Nếu chỉ tập trung tăng tu vi, sẽ không còn thời gian luyện pháp ấn!
Nên các pháp sư ở học viện nghiên cứu ra rằng, thời gian mỗi ngày minh tưởng 2 giờ, thì đến khi 18 tuổi cũng vừa đủ đạt Pháp Thành tu vi.
— quả nhiên là chưa học được Dịch chuyển tức thời bây giờ. Dù là Pháp Thành sơ cấp, sau khi dùng dịch chuyển tức thời, cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu ma lực! Đây cũng không phải lá bài bảo mệnh cuối cùng đối với tu vi thấp. Khi chiến đấu ma lực sẽ tiêu hao đến mức không đủ để dịch chuyển chạy trốn. Trừ phi vừa gặp đối thủ, bỏ qua chiến đấu để chạy trốn ngay!
Ma lực sẽ được khôi phục qua thời gian minh tưởng hoặc sử dụng dung dịch ma pháp. Nhưng mà dung dịch ma pháp không phải muốn điều chế là điều chế. Chúng cần rất nhiều các loại nguyên liệu hợp thành. Và quan trọng là ấn pháp pha chế ma dịch còn khó luyện hơn ấn pháp ma thuật khác nhiều lần.
Tuy không học được dịch chuyển tức thời, nhưng Jack vẫn tò mò muốn đi vành đai ma thú thám hiểm.
Học viện thật ra không cấm chuyện này, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, học viên sẽ không đến mức gặp nguy hiểm tính mạng! Vả lại khi gặp nguy hiểm thực sự, chỉ cần truyền ma lực vào lệnh bài thân phận, những hộ pháp của Học Viện sẽ dịch chuyển tức thời đến ứng cứu. Những hộ pháp này đều có tu vi Pháp Tôn cả.
Jack thu thập một số đò đạc, cầm khối quặng kim loại ma pháp trên tay, mắt nhắm hờ. Lưỡi kiếm trong thân thể bay ra, cắm vào khối quặng, chỉ sau mấy giây, khối quặng rã thành bột rớt xuống, và dường như lưỡi kiếm trở lên sáng bóng hơn 1 chút.
Jack biết hành động này nghĩa là gì. Hắn đang cho dị năng “ăn” để nó có thể tiến cấp.
Lý do hắn muốn ra ngoài cũng là vậy! Hắn cần tìm kiếm thật nhiều quặng kim loại các loại, nhằm nâng cấp dị năng!
=======================
=======================
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire